5. THI CA DÂNG ĐẤNG SINH THÀNH

Tháng 7 -2002

 MƯỜI ÂN ĐỨC CỦA

HAI ĐẤNG SINH THÀNH

Thích Nhật Từ

(Trích từ kinh Báo Ân cha mẹ)

***

(ÂN ĐỨC THỨ 1)

 Nghiệp lực dẫn chúng sinh

Gá vào trong thai mẹ

Cưu mang chín tháng trời

Khổ đau không trách kể.

Hoài thai như mang đá

Thương con ngại gió mưa

Son phấn chẳng còn ưa!

*** 

(ÂN ĐỨC THỨ 2)

Đến đầu tháng thứ mười

Lòng mẹ lo khôn tả

Ngày tựa hoàng hôn rồi

Đêm đau sầu bao nả.

Khiếp hãi bởi lo âu

Âm thầm dòng lệ chảy

Tử thần phút đối đầu

Mong sao cho thoát khỏi.

***

(ÂN ĐỨC THỨ 3)

Ngay giây phút sinh nở

Ruột gan mẹ tả tơi

Đớn đau trong mê sảng

Ôi máu huyết dầm dề!

Khi biết con “ra” khỏe

Mẹ vui mừng khôn nguôi

Niềm vui vừa chợt đó

Chấp nối nỗi lo rồi.

***      

(ÂN ĐỨC THỨ 4)

Tình mẹ thật sâu nặng,

Thương con nào nhạt phai.

Nhả ngọt không tiếc nuối,

Nuốt đắng nào chua cay.

Thương con càng sâu đậm,

Sầu bi tăng đêm ngày.

Miễn sao con no ấm,

Đói khát chẳng nguôi ngoai!

***

(ÂN ĐỨC THỨ 5)

Mẹ nhường khô nằm ướt

Để cho con ngủ say

Đôi vú no con bú,

Nâng niu suốt đêm ngày.

Thương con quên ngủ nghỉ,

Tình thương ấm con tim.

Mong sao con yên ổn,

Lòng mẹ hiền mới yên.

***       

(ÂN ĐỨC THỨ 6)

Ân mẹ hiền hơn đất,

Đức cha nghiêm quá trời.

Chở che con nào quản,

Cha mẹ chẳng tính lời.

Dù sinh con tàn tật

Cha mẹ vẫn thương con.

Con sinh từ cha mẹ,

Sao đổi dạ quên Người?!

***

(ÂN ĐỨC THỨ 7)

Nào quản thân phận mình

Chỉ sợ con bệnh tật

Tắm rửa lo vóc hình

Để con luôn khỏe mạnh.

Sắm áo đẹp cho con

Cũ rách riêng mình chịu

Mỗi khi con ấm lòng

 Lòng mẹ mới xoa dịu!

***

(ÂN ĐỨC THỨ 8)

 Khi sinh ly tử biệt

Đau đớn biết dường nào

Thương con mà xa vắng

Lại càng khổ biết bao.

Con đi đường xa cách,

Lòng mẹ bóng theo hình.

Phút giây không yên dạ

Thương nhớ đến đoạn trường.

***

(ÂN ĐỨC THỨ 9)

Cuộc sống đầy lao khổ

Kế sinh nhai rối bời

Vì muốn con no ấm

Việc ác khó chối lời.

Cơm áo cho con sống

Nuôi nấng, dựng tương lai

Chỉ vì con ngon miệng

Mẹ chiên nấu bao loài.

***      

(ÂN ĐỨC THỨ 10)

Ân cha hơn núi lớn

Nghĩa mẹ hơn đất dày

Hy sinh lòng chẳng quản

Mà vẫn không nguôi ngoai.

Mẹ già hơn trăm tuổi

Vẫn thương con tám mươi.

Tình thương nào ngơi nghỉ,

Đến hơi thở cuối đời! 

***

 
00:00